Thủ Thuật Hướng dẫn Người quốc tế nói gì về trận chiến tranh Việt Nam Chi Tiết
Quý khách đang tìm kiếm từ khóa Người quốc tế nói gì về trận chiến tranh Việt Nam được Cập Nhật vào lúc : 2022-05-05 09:38:07 . Với phương châm chia sẻ Bí quyết về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi đọc tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.
Một người bạn lớn của những nhà văn Việt Nam vừa ra đi. Tim Obrien là một trong số rất ít nhà văn ở Mỹ hoàn toàn có thể sống được bằng nghề. Nghĩa là ngoài viết văn, ông không làm bất kể một việc nào khác. Tôi gặp ông cách này cũng mấy chục năm rồi. Gặp ông rất vui. Tôi rất thích nghe ông nhận xét về Việt Nam. Và nhìn chung, nghe bất kể người quốc tế nào nói về Việt Nam, ta cũng thấy rất thú vị. Thú vị vì ta như được ngắm ta bằng một con mắt khác. Họ phát hiện được thật nhiều những điều bất thần mà có khi toàn bộ chúng ta lại không sở hữu và nhận ra. Một anh Tây balo khi tham gia học nói tiếng Việt rất ngạc nhiên: “Tiếng Việt của những anh lạ thật. Những gì trên khuôn mặt đều phải có chữ M. Này nhé: mắt, mũi, môi, miệng, mép, má, mi (lông mi), mai (tóc mai), mày (lông mày). Đấy, toàn M. Còn ông J. Berke, một giáo sư người Đức, thấy tàu hỏa Việt Nam rất kỳ dị. Ông đã hai lần sang Việt Nam, lần nào ông cũng xuyên Việt bằng tàu hỏa. Ông đi từ Sài Gòn ra Tp Hà Nội Thủ Đô. Chặng đường dài hơn thế nữa ngàn cây số. Nếu ở nước Đức của ông, tàu chỉ chạy trong một đêm. Còn ở đây, con tàu cứ cà rịch cà ràng chạy miết. Ông đọc hết cả một đống sách báo mang theo. Rồi lại ngủ. Lại đọc. Rạng sáng ngày thứ ba, mở mắt ra, ông kinh ngạc thấy tàu vẫn lúc lắc chạy. Đến lúc đó thì ông khởi đầu thấy hoảng. Ông nghĩ là tôi đã lên nhầm tàu. Không khéo con tàu này là tàu liên vận quốc tế. Nó đã sang đến Trung Quốc hay Mông Cổ gì đó. Ông nhìn qua hiên chạy cửa số chắn bằng lưới sắt như chuồng nhốt thú dữ. Không có thảo nguyên, cũng không thấy đồng cỏ, nhưng lại sở hữu những căn lều lợp bằng rơm rạ của dân du mục. Thế thì đích thị là nước Mông Cổ rồi còn gì. Nghĩa là con tàu đã chạy qua nước Trung Quốc rồi. Vé đi Tp Hà Nội Thủ Đô sao lại sang Mông Cổ? Ông bày tỏ sự ngạc nhiên như vậy. Nhưng không còn ai hiểu. Cả nhân viên cấp dưới nhà tàu và người bạn đường của ông, một cựu chiến binh ngồi cùng toa, đều nhìn ông như nhìn người trên sao Hỏa. Thế rồi mãi giữa trưa hôm sau nữa, con tàu mới về đến ga Tp Hà Nội Thủ Đô. Chỉ vượt có hơn ngàn cây số mà ông cứ đinh ninh tôi đã chu du qua cả mấy nước châu Á.
Nhà văn Tim Obrien.
Tim Obrien cũng thế. Ông đã viết đến mấy cuốn sách về những điều kỳ lạ ở Việt Nam. Một trong những cuốn sách làm ra tên tuổi ông, đưa ông lên đài cao vinh quang, khiến ông nổi tiếng khắp nước Mỹ và cả toàn thế giới, mà mỗi năm được in lại đến hàng triệu bản, là cuốn sách viết về cuộc trận chiến tranh ở Việt Nam: “Những gì họ đã mang theo”. Vậy “họ mang theo” những gì? – Đó là balo, đạn dược, súng ống. Nghĩa là những trang bị thông thường và tối thiểu mà bất kể người lính nào ra trận cũng phải có. Tất nhiên là như vậy rồi. Đó là phần xác, phần ai cũng nhìn thấy. Còn phần hồn, họ mang nặng hơn nhiều. Ấy là nỗi ám ảnh về cuộc trận chiến tranh và những mặc cảm tội lỗi. Trang bị lính, họ chỉ đeo một quy trình ngắn, thường là khoảng chừng một năm. Còn nỗi ám ảnh trận chiến tranh, những mặc cảm tội lỗi thì ám họ đến suốt đời. Bởi thế, người lính Mỹ nào đã từng giết người ở Việt Nam, trông họ là nhận ra ngay. Điều này cũng chứng tỏ rằng, họ là những người dân rất tốt. Chỉ những người dân rất tốt mới biết ân hận về những việc không đẹp mà tôi đã làm.
Tim Obrien nói bằng một giọng khàn khàn. Trông ông chả giống nhà văn, cũng chẳng ra một gã lính Mỹ. Chiếc mũ vải đỏ lúc nào thì cũng dính chặt vào đầu. Tấm áo may ô cũng mang red color, quần soóc đỏ, giày thể thao, balo thể thao. Trông ông như một vận động viên leo núi.
– Tôi sang Việt Nam cũng là vì hèn nhát – Tim Obrien tâm sự – Hồi là sinh viên, tôi đã lên án và chống lại cuộc trận chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để ngồi tù, hoặc trốn sang Canada. Thế là tôi bị cuốn vào trận chiến. Tôi sang Việt Nam năm 1969. Từ ô hiên chạy cửa số máy bay, nhìn xuống khu Cam Ranh và mặt đất mới thật sự là khiếp đảm. Trông nó cứ âm u, bí hiểm và lạnh ngắt như những nấm mồ. Lúc đó, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tôi sẽ chết ở Việt Nam. Không khéo chết ngay trong năm 1969, khi tôi mới 22 tuổi. Không ai hoàn toàn có thể cứu tôi thoát khỏi cái chết.Tim Obrien tạm ngưng, nghiêng mũ lắng nghe tiếng chuông gió nhỏ từng giọt trong vắt vào làn sương mù lãng đãng, thấm đậm mùi thảo mộc của mấy miệt vườn xanh om quanh khu biệt thự cao cấp làm được làm bằng gỗ sồi ở ngoại ô thành phố Boston.
– Ấy thế mà tôi lại không chết, không chết, ông Khoa ạ. Nói đúng ra là Chúa đã cứu tôi. Vị Chúa ấy, tôi đeo trên sống lưng. Đó là chiếc máy thông tin bộ đàm. Nó đã che chắn cho tôi. Nhờ thế, tôi chỉ bị thương. Còn nó thì nát bét. Đụng mìn Việt cộng mà. Quả mìn rất quái đản, sản xuất bằng vỏ hộp bia Mỹ.
– Thế thì ông chạm phải du kích địa phương rồi, không phải quân nòng cốt của chúng tôi đâu.
– Vâng, đúng là quân địa phương, tiểu đoàn 48 Tỉnh Quảng Ngãi. Mãi sau này, hòa bình rồi, sang Việt Nam, tôi mới có dịp được gặp vị thống soái của lực lượng bí hiểm ấy. Đó là một ông già nhỏ bé, chột mắt. Ông ta bị thương 16 lần, mang một chân gỗ, thế mà đi cứ thoăn thoắt. Có điều đến đâu, ông ta cũng khá được nhân dân sùng bái, mến mộ. Bởi thế, chúng tôi thua là phải. Thắng sao nổi những người dân hiền lành lại được dân yêu như vậy. Gặp tôi, ông bắt tay, cười hề hề, rồi kéo tôi ra nghĩa trang, một khu nghĩa trang vùng nước mặn Sơn Mỹ. Có đến Hàng trăm ngôi mộ. Họ sửa sang mồ mả vào đúng ngày rằm tháng Bảy Vu lan, rồi bày xôi thịt ra mộ, đặt trên những tấm lá chuối, rồi thắp hương, cầu nguyện. Người Việt có một đức tính rất hay là họ không thù dai. Thấy tôi, họ “hê-lô”, rồi mời tôi ngồi bệt xuống rãnh mộ, ăn tiệc cúng. Tiệc bày toàn những miếng mỡ lợn trắng hếu. Trông cứ ghê ghê. Tôi nhìn họ kinh ngạc. Chả lẽ Việt cộng là những người dân hiền lành trông yếu ớt như trẻ suy dinh dưỡng thế ư?
– Thế trong năm trận chiến tranh, ông có thấy họ không?
– Không! Làm sao thấy được họ. Thấy họ thì tôi toi mạng rồi. Họ xuất quỷ nhập thần. Họ vừa nện cho toàn bộ tiểu đoàn mình tơi tả, nhưng khi mình tới nơi thì họ đã biến mất, chẳng còn thấy gì ngoài mặt đất thật thà và chất phác. Bởi vậy, đánh nhau với họ, tôi có cảm hứng như chúng tôi đang đánh nhau với mặt đất. Mà mặt đất thì xưa nay, quả đât chẳng có ai tiêu diệt được, cũng chẳng có ai chạy thoát được nó. Và như vậy, Tim Obrien đã gặp Blaga Đimitrôva, một nhà thơ lớn kiệt xuất của Bungaria. Hai nghệ sĩ này đã nhìn cuộc trận chiến tranh Việt Nam bằng con mắt giống hệt nhau. Năm 1968, trước lúc Tim Obrien sang Việt Nam một năm, nhà thơ Bungari Blaga Đimitrôva đã hé ra cái ý nghĩ của nhà văn lớn Mỹ sau này: “Cuộc trận chiến tranh giữa Đất và Trời – Ai sẽ thắng? Tôi không hay, chỉ thấy – Kẻ bị thương ở trên trời thì rơi – Đất bị thương thì vẫn còn đấy nguyên đấy”.
– Nếu cần nói đôi nét về cuốn sách của tớ, ông sẽ nói gì?
– Cuốn sách của tôi là tập ký ức, hay nói đúng hơn là nỗi ám ảnh của những người dân lính Mỹ về Việt Nam và cuộc trận chiến tranh ở Việt Nam. Bởi thế, tôi phân thành ba phần. Phần một là thời hạn ở Việt Nam. Phần hai là thời hạn hiện tại. Phần ba là tuổi thơ xen kẽ. Nhưng tôi viết phóng khoáng. Mỗi mảng là một câu truyện, có khi một sự kiện hoặc một tình tiết, nhưng được viết một cách độc lập, đứng tách ra thành từng chuyện riêng. Gộp toàn bộ lại thì nó lại giống tiểu thuyết. Bởi thế, tôi chả biết gọi nó là cái gì. Truyện ngắn à? Không phải! Tiểu thuyết à? Hình như cũng không phải. Thôi, ta cứ gọi nó là cuốn sách.
– Tôi rất mong cuốn sách của ông sớm xuất hiện ở Việt Nam và được dịch ra tiếng Việt. Nếu cần nhắn với fan hâm mộ Việt Nam một câu thật ngắn gọn, ông sẽ nói gì?
– Tôi chỉ mong sao hòa bình. Hòa bình mãi mãi!
Cảm ơn Tim Obrien. Cầu mong ông siêu thoát trong cõi vĩnh hằng!
USA Today hiếm khi đưa tin tức về Việt Nam. (Ảnh chụp màn hình hiển thị)
Truyền thông toàn thế giới hiếm khi dành “đất” cho những thông tin về Việt Nam. Một thực tiễn khó phủ nhận rằng nếu có, phần nhiều là những tin tức “thiếu thiện cảm” kiểu như: Chặt chém hành khách, ăn thịt chó, trộm chó, chặt cây xanh, cá độ bóng đá…, hay nếu có rầm rộ hơn trong lần kỷ niệm 40 năm thống nhất giang sơn vừa qua, toàn bộ lại luôn chỉ nhắc tới toàn bộ chúng ta như hình ảnh một giang sơn “vật vã” trong trận chiến tàn khốc và bi thương. Lý do thực sự vì sao? Có Chuyên Viên nhận định rằng chỉ là bởi quan điểm làm báo khác lạ, phương Tây “chỉ thích nói những cái xấu.” Có lẽ, sau trong năm tháng dài cả giang sơn nấc lên trong cảnh “Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ,” hình ảnh Việt Nam trong mắt truyền thông toàn thế giới vẫn chưa thể “lột xác.” Hay nguyên do thực sự nằm ở vị trí khâu tiếp thị một hình ảnh Việt Nam “tươi mới” ra năm châu của những người dân làm công tác thao tác thông tin đối ngoại trong nước còn chưa thuyết phục?
Bài 1: Có một “Việt Nam xấu xí”
Thước đo thực sự tỷ suất truyền thông của quốc tế, rõ ràng là phương Tây, về Việt Nam, hoàn toàn có thể không đâu xa, đó đó là hiệp hội người Việt ở hải ngoại. Qua họ, người viết bài hiểu được mức độ “thưa thớt” của truyền thông Anh, Pháp hay Mỹ… về Việt Nam. Huyền Liu, 31 tuổi, ở London (Vương quốc Anh) đã gần chục năm bảo thi thoảng mới có một vài tin về quê nhà. Những tin Huyền nhớ nhất là một phóng sự truyền hình về nạn đánh cắp và ăn thịt chó; một show truyền hình Top Gear dành riêng cho những tình nhân xe, nói về một nhóm đi xe máy xuyên Việt được quay ở Việt Nam. “Đối với Tây thì ăn thịt chó là man rợ lắm. Tôi xem mà xấu hổ. Chồng tôi còn hỏi là sao chúng mày hoàn toàn có thể ăn được chính con chó mình nuôi. Tôi không biết vấn đáp thế nào…,” chị Huyền buồn rầu kể. Trong khi đó, Nguyễn Thị Huyền Trang, 25 tuổi, hiện giờ đang làm nghiên cứu và phân tích sinh tại trường Oregon State University (Mỹ), xác lập những mục tin mới và tin toàn thế giới trên CNN, USA Today và Fox News mà cô hay xem, hiếm khi đưa tin tức về Việt Nam. “Họ toàn đưa tin về toàn thế giới rồi tới thông tin những khu vực chứ không còn tin rõ ràng của từng nước. Ở Mỹ, báo chí và tin tức những bang thường triệu tập vào đưa những tin ở địa phương hơn, nên tin về Việt Nam chỉ được nhắc qua loa trong tin tức chung về khu vực, chứ không còn gì nổi trội. Nếu có cũng chỉ là tin bão hay cá độ bóng đá. Tuy dịp kỷ niệm 30/4 vừa qua, tên thường gọi Việt Nam được nhắc tới nhiều nhưng hầu hết họ ‘ôn’ lại những cuộc trận chiến tranh từng xẩy ra ở Việt Nam, về hậu quả tàn khốc mà trận chiến tranh gây ra với trên 6 triệu tấn bom, đạn do Mỹ ném xuống cũng như chất độc da cam/dioxin,” Huyền Trang cho biết thêm thêm. Và quả thực, trong quy trình tìm hiểu để viết bài này, nhiều lần người cầm bút cảm thấy vô vọng và “cay sống mũi,” trước thực sự quá bẽ bàng về kiểu cách mà giang sơn và con người Việt Nam được nhắc tới, về ấn tượng của bạn bè quốc tế dành riêng cho một Việt Nam “trận chiến tranh.” Với một phần nào người quốc tế, có lẽ rằng, Việt Nam vẫn là vùng đất xa vời vợi và loạn lạc. “Tình hình” có vẻ như khả quan hơn ở những giang sơn có phần thân thiện về mặt địa lý với Việt Nam như Nhật Bản hay Malaysia khi những vương quốc này tỏ ra cũng để mắt đến dải đất hình chữ S. Trên báo chí Nhật Bản thường xuyên đề cập đến kế hoạch hợp tác tuy nhiên phương ở tầm vương quốc, nhất là những dự án công trình bất Động sản liên quan đến ODA của Nhật ở Việt Nam. Nhưng thật đáng buồn khi những tin tức kiểu như mại dâm hay người Việt trộm cắp ở Nhật Bản cũng xuất hiện nhan nhản. Umi Chan Tuyến, một Việt kiều ở tỉnh Niigata (Nhật Bản) chia sẻ: “Người Nhật ngày nào thì cũng update thông tin về Mỹ, những ngôi sao 5 cánh toàn thế giới, ở khu vực châu Á, họ thường nói về Nước Hàn. Trên truyền hình Nhật thỉnh thoảng cũng luôn có thể có chương trình về Việt Nam, còn báo in thì rất hiếm.” “Ví dụ, có chương trình trình làng điểm đến, phóng viên báo chí Nhật sang Việt Nam đi thăm quan những nơi, trình làng văn hóa truyền thống ẩm thực, những TT thương mại, trang phục những dân tộc bản địa, cách chào hỏi, phong tục, đời sống hằng ngày của người Việt Nam. Tôi từng xem chương trình về Tp Hà Nội Thủ Đô, Huế, Sài Gòn như vậy, họ đều trình làng được những nét đặc trưng của quê nhà và phát trên kênh NHK. Chương trình đó mang tên thường gọi “Đi ra toàn thế giới, có những nơi như vậy này sao? (世界に行ってみたら本当こんあとこ).” Còn Malaysia, Nguyễn Tú – vừa tốt nghiệp ĐH ở Kuala Lumpur cho hay, thời hạn mới gần đây thông tin nổi trội và đưa nhanh nhất có thể trên báo Malaysia là vụ chặt cây ở Tp Hà Nội Thủ Đô hay như thể vụ hai máy bay quân sự chiến lược va chạm khiến phi công quyết tử trên biển khơi Việt Nam. “Thực ra, Malaysia khá thận trọng trong yếu tố đối ngoại với Trung Quốc, vì sự hợp tác giữa hai nước này khá lớn nên yếu tố biển hòn đảo của Việt Nam họ cũng không nhiều nếu không muốn nói là rất ít đề cập. Báo chí Malaysia đăng tin tức về biển hòn đảo từ Philippine nhiều hơn nữa vì Philippine là vương quốc ‘mạnh mẽ và tự tin,” Nguyễn Tú nhìn nhận. Rõ ràng, hình ảnh Việt Nam đã và đang trở nên … kém phong phú trong mắt bạn bè quốc tế. Phải chăng phương pháp tiếp thị của chính đội ngũ làm công tác thao tác truyền thông đối ngoại trong nước có yếu tố? Những thông điệp về một giang sơn tươi đẹp, con người hiền hòa cùng những bước chuyển mình tích cực của nền kinh tế thị trường tài chính… dường như không được truyền tải một cách hiệu suất cao ra ngoài? Đâu là nguyên do thật sự khiến những tin tức về Việt Nam vắng bóng và trở nên… “xấu xí” trên truyền thông toàn thế giới như vậy? Bao giờ Việt Nam mới thoát khỏi những hình ảnh đầy ám ảnh của nỗi đau trận chiến tranh trong mắt “người ngoài” để vươn mình tỏa sáng, để tự tin là một giang sơn tân tiến căng tràn sức sống, đẹp tươi và “khỏe mạnh”?
Một cảnh trong phim ‘Đập cánh giữa không trung.’ (Ảnh: Đơn vị sản xuất phim phục vụ)
Ngay những thời cơ vàng để Việt Nam tự “PR” hình ảnh của tớ ở những sân chơi tầm vóc quốc tế cũng không được quan tâm góp vốn đầu tư đúng mức. Thực tế, Việt Nam vẫn chưa thể rũ bỏ một vẻ ngoài “nhếch nhác và manh mún” ở những Hội chợ du lịch quốc tế. Chúng ta chưa tạo nên tiếng nói nổi trội và có sức hút ở những Diễn đàn quốc tế; chưa mang lại những Liên hoan phim quốc tế những thước phim có hình ảnh một Việt Nam tân tiến, thay đổi, tăng trưởng năng động, mà phần nhiều vẫn là những bế tắc, tăm tối của con người trong đời sống của “Bi, đừng sợ!”, “Đập cánh giữa không trung”… (trước đó thuở nào gian dài là những ám ảnh trận chiến tranh trong những “Con chim vành khuyên,” “Cánh đồng hoang,” “Đừng đốt”…). Bản thân việc toàn bộ chúng ta không đủ sức để tiếp thị và update tin tức, chứ khoan hẵng nói tới việc hoàn toàn có thể làm thay đổi dẫu là đôi chút tâm ý của bạn bè về phần mình bằng những hình ảnh tốt đẹp vốn đang sẵn có, đã vô hình dung chung càng làm cho truyền thông có cái nhìn có phần… lệch lạc về giang sơn và con người Việt Nam./.
Bài 2: Hy vọng mới trên hành trình dài xây dựng lại hình ảnh vương quốc
Reply
5
0
Chia sẻ
Share Link Cập nhật Người quốc tế nói gì về trận chiến tranh Việt Nam miễn phí
Bạn vừa đọc tài liệu Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Người quốc tế nói gì về trận chiến tranh Việt Nam tiên tiến và phát triển nhất và Share Link Cập nhật Người quốc tế nói gì về trận chiến tranh Việt Nam Free.
Giải đáp vướng mắc về Người quốc tế nói gì về trận chiến tranh Việt Nam
Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Người quốc tế nói gì về trận chiến tranh Việt Nam vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha
#Người #nước #ngoài #nói #gì #về #chiến #tranh #Việt #Nam