Bến xe - thương thái vi câu nói hay Đầy đủ

Bến xe - thương thái vi câu nói hay Đầy đủ

Kinh Nghiệm về Bến xe – thương thái vi câu nói hay Mới Nhất


Quý khách đang tìm kiếm từ khóa Bến xe – thương thái vi câu nói hay được Update vào lúc : 2022-07-20 17:40:06 . Với phương châm chia sẻ Thủ Thuật Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi Read nội dung bài viết vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha.





Vượt xa những định kiến ban đầu của tớ mình về truyện ngôn tình, tôi đã được Thương Thái Vi (nhà văn Trung Quốc), từ khai sáng đến khắc cốt ghi tâm những bài học kinh nghiệm tay nghề về tình yêu thương, đức quyết tử cao thượng và lòng vị tha cho thứ mà người đời vẫn hay gọi là ‘miệng lưỡi trần gian’ thông qua tiểu thuyết ngôn tình mang tên “Bến xe”.




Chấp nhận sự cô độc, buông tay ánh sáng của cuộc sống tôi chỉ vì tương lai của người mình yêu, đếm trên đời này mấy ai hoàn toàn có thể làm được? Thấy người đó bị sỉ nhục, bị hạ nhục liền quyết tử chính bản thân tôi chỉ để bảo vệ danh dự một đời cho những người dân ấy, liệu còn tình yêu nào cao đẹp hơn thế! Đó là câu truyện tình yêu đẹp tươi nhưng bi thương mà tôi đã đọc được từ cuốn sách “Bến xe” của Thương Thái Vi.






Với giọng văn nhẹ nhàng và sâu lắng, “Bến xe” kể về câu truyện tình yêu thuần khiết và trong sáng của cặp thầy trò Liễu Địch – Chương Ngọc. 


Liễu Địch là cô học trò trung học tài năng và xinh đẹp, được bạn bè cùng trang lứa gắn cho cái mác thiên tài bởi khiếu thơ văn từ bé của tớ. Trong khi đó, Chương Ngọc – người thầy mang trong mình sự khiếm khuyết về thị giác nhưng lại sở hữu tài năng năng thiên bẩm về thơ ca và hội họa, cũng đó đó là thầy giáo dạy ngữ văn của Liễu Địch.


Chẳng ai biết tự bao giờ mà thứ tình cảm thanh thuần được nuôi dưỡng từ lòng ngưỡng mộ người thầy tuấn tú xuất chúng của cô học trò nhỏ Liễu Địch trở thành tình yêu. Có thể chính cô cũng không biết nhưng tôi chắc như đinh dù nó bắt nguồn từ đâu, từ lúc nào, nó đó đó là thứ tình cảm thuần túy và đẹp tươi nhất, khi hai người cùng bù trừ, lặng lẽ cạnh bên giúp sức đối phương, để từ một trái tim vốn lạnh lùng, luôn tự cô lập bản thân như thầy Chương rốt cuộc cũng khiến cho việc trong sáng của mặt trời nhỏ Liễu Địch sưởi ấm.




Từ một người đang đứng trong ánh hào quang, đứng vị trí số 1 trong một ngôi trường nổi tiếng, quy tụ đủ tài hoa tự nhiên mất toàn bộ mọi thứ, phải sống suốt đời trong bóng tối, mấy ai hoàn toàn có thể chịu được cú sốc như vậy nhưng Chương Ngọc lại hoàn toàn có thể, hay như thể Liễu Địch nói:” Thầy ấy thà làm một người thất bại oanh liệt, cũng không thích làm kẻ hèn nhát nằm phủ phục dưới chân vận mệnh tỏ vẻ đáng thương. Thầy ấy là một dũng sỹ, là một người anh hùng, dù theo phong cách thảm kịch đi chăng nữa.” 


Tôi thật sự thấm thía những điều đó, cái tôn nghiêm của thầy Chương không được cho phép nhận lấy cái nhìn thương hại của kẻ khác, con người ấy từng bước đứng lên từ trong bóng tối, thầy ấy vẫn đấu tranh dù biết không thể thắng đêm tối, chịu gièm pha về một người khiếm thị để ở đầu cuối đứng trên bục giảng truyền đạt những tinh hoa trong văn học mà tôi đã cảm nhận. Người thầy ấy, kiên cường hơn bất kể ai nhưng cũng cô độc hơn bất kể ai trên đời!




Chương Ngọc tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, khó gần để vây chặt chính mình khỏi những ánh nhìn săm soi, thương hại thậm chí còn là cười nhạo từ người đời và trên hết là nỗi sợ trở thành ký sinh trùng hay trở thành gánh nặng cho bất kể ai.


Ấy vậy mà, chỉ có Liễu Địch thốt ra hai từ đau khổ khi nghe đến về cuộc sống anh và cũng chỉ có Liễu Địch khiến anh tình nguyện thoát khỏi vỏ bọc lạnh lẽo ấy, Open trái tim để tìm kiếm được đón nhận tình yêu. Và câu truyện tình nhẹ nhàng của Liễu Địch và Chương Ngọc cứ thế nở rộ như đóa hoa mỗi sớm mai, ngày qua ngày gặp nhau, chờ đón nhau và Chào thân ái nhau tại nơi bến xe quen thuộc.






Nhưng điều gì đến cũng đến. Thông báo trúng tuyển Bắc Đại, ước mơ của Liễu Địch cũng là tương lai từng dang dở của Chương Ngọc, có lẽ rằng đó đó là vết dao chí mạng cho tình cảm hai người. Càng đến ngày Liễu Địch rời đi, cách hành văn của Thương Thái Vi càng khiến tôi xúc động và thương xót cho tình yêu của đôi uyên ương này.




Có lẽ cái ngày Liễu Địch đến nhà thầy Chương, người ấy đã rũ bỏ hình tượng một người thầy nghiêm cẩn thường ngày, chỉ từ lại một người đàn ông với tình yêu mãnh liệt dành riêng cho những người dân đã sưởi ấm trái tim mình, cùng với toàn bộ tâm tư nguyện vọng kìm nén muốn dâng trào tuy nhiên lại khóa chặt mọi thứ vì tương lai của đối phương. Tôi thấy được sự đau khổ dằn vặt đó, muốn giữ chặt người kia nhưng không nỡ, Liễu Địch có lẽ rằng cùng nhìn được, chỉ là chưa rõ ràng. Lúc ở bến xe, người ấy xin Liễu Địch được cho phép mình được “ngắm” cô, câu nói của Chương Ngọc khiến tôi bật khóc: “Tôi thật sự kỳ vọng… thời gian hiện nay… hai con mắt tôi hoàn toàn có thể bừng sáng, mặc dầu chỉ một phút. Một phút thôi cũng khá được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng mình để đánh đổi.” Một nụ cười rực rỡ của thầy, nụ cười trong sáng như khung trời thu lại rạng rỡ như ngày xuân đã in sâu vào sinh mệnh của Liễu Địch mãi mãi.




Việc Liễu Địch rời xa, riêng với Chương Ngọc chẳng khác nào tra tấn tuy nhiên với Liễu Địch, cô ấy còn trẻ còn thật nhiều điều chưa mày mò bị mê hoặc với nhiều thứ ở toàn thế giới bên phía ngoài là yếu tố hiển nhiên như một chú chim non được che chở giờ đã giang rộng được đôi cánh muốn tìm hiểu khung trời. Cô ấy bị mê hoặc trước lời văn tràn trề sức sống và quan điểm rõ rãng của ‘Hải Thiên’ tạm quên một người thầy cô đã khác sâu trong tâm trí rồi vô thức nhận ra thì ra từng hình ảnh đều khiến mình nghĩ đến người ấy, rất nhớ thầy. Quay đầu lại toàn bộ đều là Chương Ngọc, dù là một Chương Ngọc tài hoa xuất chúng, tươi tắn sáng chói hay một Chương Ngọc âm u, lạng lẽo trong nhân sinh của Liễu Địch cũng chỉ có người ấy. Nhưng toàn bộ mọi chuyện chẳng như ta mong đợi.




Đến đây tôi thật sự rất hiểu và tức giận cái gọi là miệng trần gian. Một tình cảm vốn dĩ trong sáng, tốt đẹp và cao thượng đến vậy nhưng lại trở thành chuyện đàm tiếu như một đôi tiện nam tiện nữ không phẩm giá, một người giả mù lòa dụ dỗ nữ sinh. Là người đọc, tôi cảm thấy vừa rất khó chịu vừa bất lực, vốn dĩ môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường luôn có những người dân cố ý bóp méo thực sự dù nó có tốt đẹp đến đâu chỉ có vì sự ích kỉ và ganh ghét của lòng người. Chính lời vô vị trí căn cứ này lại cướp đi sinh mạng một người, Chương Ngọc chết vì tai nạn không mong muốn giao thông vận tải lối đi bộ nhưng tôi, Liễu Địch và mọi người đều biết không phải như vậy.




Là một người dù rơi xuống tận cùng vực sâu đen tối nhưng vẫn trước đó chưa từng mở lời than trách số phận hay mếu máo tại sao lại lựa lựa chọn ra đi. Câu vấn đáp là tương lai của Liễu Địch nhưng tôi nghĩ cũng một phần là cái xã hội này.




Đầu tiên là đố kỵ trước tài hoa của Chương Ngọc sau là yếu tố thương hại và bí mật chế nhạo hai con mắt đã mù của anh, ở đầu cuối là bôi bác nhân phẩm của Chương Ngọc. Có lẽ, ở tuổi 28 trước những lời đó, thầy Chương vẫn sẽ đấu tranh và ngẩng cao đầu nhưng nó còn liên quan đến một Liễu Địch vừa vào đời với cả tương lai phái trước. Chính Chương Ngọc cũng thừa nhận rằng anh đang nỗ lực để Liễu Địch đừng thích mình dù bản thân đã đắm chìm trong lưới tình không thể dứt ra. Anh không thích vì sự khiếm khuyết của tớ liên lụy đến cô lúc biết rằng anh chẳng thể bảo vệ cô như những người dân đàn ông khác:”Cô ấy thuần khiết như chậu hoa nhài này. Nếu nhốt cô ấy ở trong bóng tối, liệu cô ấy hoàn toàn có thể sinh trưởng và nở hoa?”. Vậy nên lựa chọn tốt nhất, đó đó đó là ra đi.






Vẫn là hình ảnh bến xe nhưng cảnh còn người mất, bức thư cháy dở của Chương Ngọc đã viết: “Liễu Địch, thứ tôi hoàn toàn có thể cho em trong cuộc sống này, chỉ là danh dự trong sáng và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu có kiếp sau tôi có hai con mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em.” Tất cả yên bình dịu dàng êm ả với hình ảnh bến xe nay chỉ từ sự yên bình nhuốm màu tang thương khiến người đọc bật khóc.




Sau cùng chỉ từ Liễu Địch và tình yêu cao đẹp đầy bi ai của hai người tồn tại. Sự ra đi của thầy Chương mang lại sự hối hận của những người dân đã từng đặt điều về họ, khiến ai nấy đều phải rung động trước tình cảm đẹp tươi của hai người nhưng thời hạn cũng chẳng thể quay trở lại, nỗi đau hoàn toàn có thể đang không còn nhưng vết sẹo sẽ còn mãi chẳng lành. Liễu Địch lựa chọn tha thứ cho toàn bộ, như cách mà người thầy của cô đã làm, mang theo tình cảm mà sống tiếp: “Bây giờ con đó đó là thầy, thầy đó đó là con. Tác phẩm thầy chưa thực thi, con sẽ viết thay thầy; con phố thầy chưa đi hết, con sẽ tiến bước thay thầy; huy hoàng thầy còn chưa kịp tạo, con sẽ tạo giúp thầy. Con sẽ vì thầy bước thoát khỏi bóng tối, đi tới ánh sáng!”




Chưa bao giờ trái tim tôi lại thổn thức đến thế, “Bến xe” không đơn thuần là một cuốn tiếu thuyết ngôn tình về ý nghĩa môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường hay những lời triết lí suông chính bới nó gồm có cả sự kiên cường, tình yêu cao thượng giữa người với những người cùng nhau chiến đấu lại những định kiến xấu và cổ hủ của xã hội.




Kết chuyện Liễu Địch có câu thế này:” Cảm ơn ông trời đã cho con một tình yêu lâu bền nhất, cao thượng nhất, thâm thúy nhất trên cõi đời này. Bao nhiêu người sống trên cõi đời này đã có được tình yêu như vậy?” Có lẽ không phải tôi cũng không phải bạn, nhưng toàn bộ chúng ta biết rằng đâu đó trên toàn thế giới này vẫn người như vậy, đồng ý quyết tử vì cuộc sống người kia. Chương Ngọc ra đi nhưng nơi bến xe vẫn luôn có Liễu Địch chờ đó, dù kiếp này, kiếp sau, mãi mãi…




Tác phẩm gây được tiếng vang lớn trong tâm fan hâm mộ, kể cả những ai từng có định kiến không tốt về truyện ngôn tình – thứ truyện “mị dân” vào đầu người những thứ tình yêu bay bổng, phù phiếm và không còn thật. Kết thúc tác phẩm là nốt nhạc trầm buồn gây sự tiếc nuối lớn trong tâm fan hâm mộ nhưng nếu cảm nhận được sâu xa hơn, đó là bài học kinh nghiệm tay nghề đáng suy ngẫm về tình yêu và cuộc sống. 


Hai tâm hồn, hai tính cách đã tìm thấy nhau ở những thanh âm đồng điệu. Hình ảnh “Bến xe” xuyên thấu tác phẩm là ẩn dụ về điểm dừng trong cuộc sống từng người, ở đó họ nhìn lại những điều đã qua, nuối tiếc có, đau khổ có nhưng hơn toàn bộ là yếu tố sáng sủa và tích cực khuynh hướng về tương lai tốt đẹp phía trước.



Bến xe - thương thái vi câu nói hayReply
Bến xe - thương thái vi câu nói hay1
Bến xe - thương thái vi câu nói hay0
Bến xe - thương thái vi câu nói hay Chia sẻ


Chia Sẻ Link Download Bến xe – thương thái vi câu nói hay miễn phí


Bạn vừa Read Post Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Bến xe – thương thái vi câu nói hay tiên tiến và phát triển nhất Chia SẻLink Download Bến xe – thương thái vi câu nói hay Free.



Hỏi đáp vướng mắc về Bến xe – thương thái vi câu nói hay


Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Bến xe – thương thái vi câu nói hay vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha

#Bến #thương #thái #câu #nói #hay

Related posts:

Post a Comment

Previous Post Next Post

Discuss

×Close