Mẹo về Aq chính truyện là gì Chi Tiết
Pro đang tìm kiếm từ khóa Aq chính truyện là gì được Cập Nhật vào lúc : 2022-03-14 07:50:05 . Với phương châm chia sẻ Kinh Nghiệm Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi tìm hiểu thêm Post vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha.
Bối cảnh lịch sử của câu truyện là thời kỳ trước sau cách mạng Tân Hợi (1911) với những thế lực phong kiến hiện vào những tên địa chủ. Trong làng Mùi, cụ cố họ Triệu, cụ cố họ Tiền là tượng trưng cho kỷ cương, cho pháp lý, cho chân lý. Chúng nắm quyền bính trong tay. Xung quanh chúng là cả một khối mạng lưới hệ thống tay sai từ bác Khán đại diện thay mặt thay mặt cho cơ quan ban ngành thường trực phong kiến đến Triệu Bạch Nhân, Triệu Tư Thần, thím Bảy Trần là những người dân bà con láng giềng có quan hệ kinh tế tài chính và huyết thống với chúng. Những người này tự đặt thông lệ để trở thành những tập quán bất di bất dịch và có hiệu lực hiện hành hơn hết pháp lý nhà nước, làm cho dân làng không phân biệt được phải trái đến nỗi họ làm gì dân làng cũng cho là phải. Cụ cố Triệu tát cho A.Q. một chiếc vào mặt thì nhất định A.Q. là người dân có lỗi rồi, không cần bàn cãi: Thì chả lẽ cụ Cố cụ Triệu lại sở hữu lỗi được sao? Đó là một thứ uy thế tuyệt đối, địa chủ ở nông thôn lại được cơ cấu tổ chức triển khai phong kiến che chở. Khi xẩy ra chuyện giữa địa chủ và nông dân thì quan trên đứng về phía địa chủ đè nén nông dân.
Lỗ Tấn thấy nông dân là những người dân chịu khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng chịu ép một bề. A.Q. biết căm thù kẻ áp bức mình. Trong làng Mùi, y ghét nhất bọn địa chủ và con cháu địa chủ. Y xem lão Tây giả, thằng cả con cụ cố họ Tiền là quân địch của y, hễ thấy mặt là chửi thầm trong bụng. Tuy những nguyên do y đưa ra để căm thù chưa đúng nhưng y đã nhìn đúng đối tượng người dùng để căm thù. Lòng căm thù thể hiện rõ ràng nhất là lúc trào lưu cách mạng nổi lên. A.Q. muốn làm cách mạng để “cách…mẹ cái mạng” của bọn địa chủ để tìm cho mình con phố sống. Sau khi A.Q. chính truyện xuất bản không bao lâu, có nhà phê bình nhận định rằng một người lỗi thời như A.Q. thì không thể nào có tinh thần cách mạng được. Nhưng Lỗ Tấn đã vấn đáp như sau: “Theo ý tôi, nếu Trung Quốc không làm cách mạng thì A.Q. cũng chẳng bao giờ làm cách mạng, nhưng nếu Trung Quốc làm cách mạng thì thế nào A.Q. cũng tiếp tục làm. Số mạng của chú A.Q. của tôi phải thế”.
Lỗ Tấn viết tiểu thuyết không nhằm mục đích mục tiêu nào khác là “lôi hết bệnh tật của tớ (những người dân xấu số) ra, làm cho mọi người để ý quan tâm tìm cách chạy chữa”, nói rõ hơn là nêu nhược điểm, khuyết điểm của tớ và tìm cách giác ngộ họ. Trong những “bệnh tật” của người nông dân mà Lỗ Tấn nêu ra có những bệnh tật do giai cấp thống trị mang lại cho họ, thí dụ như tư tưởng định mệnh làm cho Nhuận Thổ an phận với nỗi khổ cực của tớ, như những điều mê tín dị đoan dị đoan làm cho thím Tường Lâm quằn quại cho tới lúc chết hay “phương pháp thắng lợi tinh thần” lừa dối mình dối người, làm cho A.Q. vẫn hể hả ngay lúc người ta đem y ra pháp trường xử bắn… Nhưng có những bệnh, theo Lỗ Tấn chính nông dân có sẵn trong người họ như thái độ bàng quan, lạnh nhạt trước những nỗi xấu số của kẻ khác. Cùng bị áp bức bóc lột cả nhưng trước tai nạn không mong muốn chung họ chưa tồn tại một sự đống ý nên phải có. Nỗi xấu số rơi vào đầu ai người ấy phải chịu, xung quanh vẫn vẫn đang còn những người dân thờ ơ, thậm chí còn còn lấy làm vui. Họ theo A.Q. ra tận pháp trường khi về không thoả mãn bảo nhau: “Bắn người trông không vui mắt bằng chém…” và tiếc mất công toi, theo A.Q. bao nhiêu đường đất mà không nghe A.Q. hát lên được một câu.
Trong A.Q. chính truyện, Lỗ Tấn cũng vạch trần tính chất giả dối và phản động của giai cấp tư sản lãnh đạo ở đầu cuối hoàn toàn do một bọn góp vốn đầu tư mạnh thao túng. Nhờ tin tức nhanh gọn, cụ Triệu biết rằng bọn cách mạng đã vào huyện đêm ngày hôm trước. Cụ liền quất đuôi sam vòng lên đầu… qua nhà họ Tiền thăm thằng Tây giả… hẹn hò cùng nhau làm cách mạng. Chính quyền cũng rơi vào tay bọn địa chủ phong kiến và quân phiệt. Những người như A.Q. không được làm cách mạng. Đời sống xã hội không chút thay đổi, A.Q. cũng phải thốt lên: “Đã cách cái mạng đi rồi mà vẫn thế này thôi ư?”
Lúc đầu A.Q. có thành kiến nhận định rằng: “Làm cách mạng tức là làm giặc, làm giặc tức là báo hại y”. Vì vậy, xưa nay y vẫn ghét cay ghét đắng bọn cách mạng! Nhưng vốn là người bị áp bức bóc lột, vốn sẵn căm thù kẻ áp bức bóc lột nên lúc thấy cụ Cử ở trên huyện sợ cách mạng, phải chuyển gia tài về quê… thì y cũng hơi lấy làm “lác mắt”. Bấy giờ y mới nghĩ bụng: “Cách mạng cũng hay! Cách mẹ cái mạng lũ chó đi? Ghét quá đi mất! Giận quá đi mất! và y quyết định hành động “đầu hàng cách mạng”. Như vậy là logic môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên sống đời thường, chứ không phải giác ngộ thực sự, mà A.Q. ngả về phía cách mạng. Mặt khác, ý niệm của A.Q. về kiểu cách mạng cũng rất là mơ hồ, ấu trĩ, có chỗ lỗi thời đến nực cười. Y mới chỉ vạch ra được ranh giới giữa y và bọn cụ Cố họ Tiền, họ Triệu mà thôi. Y chưa nhận ra được rằng thằng cu D, Vương Râu Xồm cũng phải về phe với y mà làm cách mạng. Cách mạng theo ý niệm vẫn là dùng bạo lực để báo thù, “mặc áo giáp bạch, đội mũ bạch, ăn bận trắng toát một loạt để tang cho vua Sùng Chính” tức là cuộc chính biến, vương triều này lật đổ vương triều kia để lên ngôi trị vì mà thôi. Về bản chất tư tưởng của A.Q. là tư tưởng cách mạng nông dân truyền thống cuội nguồn. Cuộc cách mạng do nông dân lãnh đạo sẽ không còn xây dựng được “xã hội mới” như Lỗ Tấn mong ước. Đối với giai cấp nông dân, Lỗ Tấn biết chắc như đinh rằng họ yên cầu cách mạng, tin tưởng chắc chắn là họ là động lực rất quan trọng của cách mạng. Chỉ có thế.
Theo Lời trình làng Truyện ngắn Lỗ Tấn
Một nhân vật tầm cỡ của thế kỷ 20. Một thuật ngữ tầm cỡ, một căn bệnh quốc dân đương thời…Các bạn đã nghe đến bao giờ chưa? “Phép thắng lợi tinh thần” ?
1.Đặt mình vào toàn cảnh.
Lỗ Tấn là một chiến sỹ cách mạng của nhân dân Trung Quốc thế kỷ 20, dùng ngòi bút để chiến đấu, chiến đấu một cách quả cảm, bền chắc, đầy quyết tâm và nhiệt huyết. Với ông, văn nghệ là vũ khí biến hóa tinh thần đồng bào, để giác ngộ Quốc dân. Yêu nhưng không hề mù quáng vì nó, đó là cái lòng yêu nước của Lỗ Tấn, yêu từ người nông dân bần hàn, anh phu xe nghèo khó, đến những thanh niên trí thức nhiệt huyết sục sôi kế cận…
Trung Quốc thời bấy giờ, xã hội rối ren, lãnh thổ bị đế quốc chia năm sẻ bẩy. Ở địa phương “quản trị và vận hành” vẫn là tầng lớp phong kiến cũ, nhưng rốt cuộc chỉ là bù nhìn, là tay sai cho bọn tư bản gian ác, đàn áp nhân dân lao động vốn đã khổ cực vì làm ăn đói kém, mất mùa liên miên, nay lại phải chịu áp bức bóc lột đủ phong thái bởi tầng lớp thống trị. Nhiều cuộc cách mạng đã nổi lên, nhưng có vẻ như như đều không đi đến đâu.
Lỗ Tấn cũng từng kỳ vọng nhiều vào cách mạng của giai cấp tư sản lãnh đạo, tiêu biểu vượt trội là cách mạng Tân Hợi, đã lật đổ được chính sách phong kiến thối nát nhà Mãn Thanh, xóa khỏi chính sách quân chủ chuyên chế lâu lăm ở Trung Quốc, mở đường cho chủ nghĩa tư bản tăng trưởng. Sau rồi cũng chưa thế xử lý và xử lý được một số trong những yếu tố cơ bản can hệ máu thịt đến đời sống của người lao động như cải cách ruộng đất, hay chống cơ quan ban ngành thường trực đế quốc, hay lập một cơ quan ban ngành thường trực mới, hay thủ tiêu hoàn toàn chính sách phong kiến… Hơn nữa, việc tuyên truyền, phủ rộng đạo đức cách mạng đến từng con người, từng thành viên của xã hội còn nhiều thiếu sót, làm cho một bộ phận nhân dân hiểu nhầm về ý nghĩa của cách mạng, gây ra những thất bại tai hại.
Những hiểu biết sơ sài về lịch sử như trên cũng đủ để toàn bộ chúng ta hoàn toàn có thể tóm gọn được cái hồn của tác phẩm. Sáng tác “AQ Chính truyện”, nhà văn hào của nhân dân Trung Hoa đã nêu lên yếu tố cách mạng nông thôn, bắt người ta nghĩ phải làm cách mạng ra làm sao để thực sự đem ấm no, sự tự do mưu cầu niềm sung sướng đến cho những người dân lao động, những người dân bần cố nông, kể như vất vả nhất thời bấy giờ. Mà chú AQ như thể một hình tượng để gửi gắm…
2. Tìm hiểu về tên thường gọi “AQ chính truyện”.
Trước hết, vì Lỗ Tấn là một nhà văn tiên phong, mà “trước Lỗ Tấn trước đó chưa từng có Lỗ Tấn, sau Lỗ Tấn có vô vàn Lỗ Tấn” (Quách Mạt Nhược), ông “trăn trở” không biết nên gọi truyện ngắn này là tự truyện( tự chép lấy chuyện của tớ) hay liệt truyện( truyện danh nhân đời xưa) hay gia truyện( truyện riêng của một nhân vật nào, phần nhiều do bà con, bạn bè chép, thế nhưng Lỗ Tấn nhận định rằng “không rõ tôi với AQ liệu có phải là bà con hay là không, mà con cháu y cũng chưa nhờ tôi viết hộ bao giờ!”)…
Cực chẳng đã, đành phải mượn hai chữ “chính truyện” trong câu đưa đẩy mà mấy nhà viết tiểu thuyết “không chính quy” vẫn dùng: “Nhàn thoại hưu đề, ngôn quy chính truyện”( Hãy gác những chuyện rườm rà để kể lại chuyện chính)
Phần lớn vì xuất thân, mà cũng không rõ xuất thân trước kia của AQ, đúng hơn là chữ “thân”- chỉ vị trí căn cứ vào việc AQ vốn là người bán sức lấy tiền nuôi thân đúng nghĩa, người cần chú làm thuê thì gọi nên về sau nếu không cần thì người ta cũng chẳng nên phải ghi nhận chú là ai…Chú AQ cứ đi ngủ trọ đâu đâu ấy, cho nên vì thế quê nhà của chú liệu có phải là “làng Mùi” hay là không vẫn còn đấy là một một yếu tố để ngỏ. Có lần con nhà Cụ Cố họ Triệu thi đỗ tú tài, AQ nhận mình có vai vế trong nhà họ Triệu thì bị Cụ Triệu mắng cho “là một thằng khốn nạn” rồi bị cụ vả cho mấy phát vào mặt… Từ đấy, chẳng ai dám nhắc tới AQ họ gì nữa… Đủ biết người nghèo hèn khi đó, còn mỗi cái họ cũng trở nên cướp mất…
“A” là tiếng Trung Quốc dùng chung để gọi một người nào lúc không cần gọi họ, với những người dân dưới mình( như A Cường, A Lực trong phim Tân bến Thượng Hải:) ) Còn Q. là phiên âm theo tiếng Anh chữ Quây. Lúc AQ còn sống, người ta gọi chú là AQuây, nhưng đó chắc chỉ là cách đọc, còn như cách viết thì có vô vàn, ví như từ Quí và Quế đều đọc là âm Quây cả. Lỗ Tấn là người đưa nhân vật vào trong sách, vì vậy tìm phương pháp để viết ra tên là một yếu tố lớn. Thôi thì ông “nhắm mắt tuân theo bọn Tân thanh niên( đề xướng việc đem chữ Trung Quốc mà viết theo lối Tây), trong tâm cũng rất là áy náy”.
Trên này cũng là nội dung cơ bản của “Chương I: Tựa” trong truyện ngắn này.
3. Lược thuật những câu truyện đắc thắng của AQ.
Chương II và Chương III của truyện được dành chỗ cho những câu truyện hóm hỉnh nhưng sâu cay về nhân vật AQ “hiểu biết rộng” và “trước kia có bề thế” và cách AQ đã vượt qua những sự nhục nhã hoàn toàn có thể khiến y xấu hổ mà chết đi được.
AQ, như đã nói, là một tay “hành trạng” trước kia ra sao cũng không rõ. Chỉ có biết được hắn từng trợn mắt tuyên bố:
Nhà tao xưa kia có bề thế bằng mấy mày kia! Thứ mày thấm vào đâu!
AQ lại sở hữu tính tự cao, kẻ trên người dưới làng Mùi, trong tâm AQ đều không xem ra gì. Ngay đến hơn cả Cụ Cố nhà họ Triệu và cụ Cố nhà họ Tiền, người trong làng ai cũng kiêng nể vì gia tư giàu sang, hai cậu con là hai cậu đồ, chỉ có AQ là “không ra vẻ sùng bái lắm”. Y nghĩ:
Con tớ ngày sau lại không làm ra, to bằng năm bằng mười lũ ấy à?
Y hoàn toàn có thể vênh váo trước dân làng Mùi ở cái nước là y đã lên huyện, tuy nhiên “y có trọng gì cái lũ phố phường”. Không trọng là vì y thấy người trên phố làm khác mình, cho những người dân ta là sai, là đáng cười. Có thể vênh váo ở đoạn y nghĩ dân làng Mùi “là những người dân nhà quê, chưa hề đi đâu cả”. Có thể nói AQ luôn cho mình là nhất, cũng là một quốc dân tính của Trung Quốc thời bấy giờ. Nhiều người mù quáng ủng hộ đạo đức cũ, bảo thủ và không chịu tiếp nhận cái mới. Họ nhận định rằng: văn minh vật chất của phương Tây tuy cao, nhưng văn minh tinh thần của Trung Quốc còn đang cao hơn.
Cậu con Cụ cố nhà họ Triệu vừa thi đỗ Tú tài, ai nấy đều hay. Như đã nói ở trên, sau khi bị cụ Triệu vả cho mấy phát, y không biện bạch gì, AQ uất ức về nhà, ngả sống lưng xuống giường, nghĩ bụng:
Thời buổi này hết chỗ nói! Con đánh bố!
Cụ oai vệ biết bao nhiêu mà y vẫn xem cụ như bậc con mình, từ từ tỏ ra vẻ đắc ý, rồi đi tới quán rượu. Dân làng Mùi, với AQ, thì còn kiêng nể hơn trước kia nhiều. Vì tầng lớp phong kiến trấn áp tinh thần của nhân dân đến mức tuyệt đối, và nhân dân cũng lo ngại nhỡ đâu AQ có họ hàng hang hốc gì đó với Cụ Triệu thì sao? AQ được thể lại càng đắc ý, được mấy năm ròng…
AQ khi đánh bạc, thường nhìn tiền của tớ từ từ trôi vào túi một bọn người khác giữa tiếng hò reo của đám đông với khuôn mặt đầm đìa mồ hôi. Cuối cùng phải lùi ra đằng sau người ta mà hồi hộp thay cho những người dân ta, đến tan sòng mới về đến Thổ Cốc- cái miếu nơi y “cư ngụ”, “để hôm sau sẽ lại vác cặp mắt sưng húp đi làm việc thuê”. Cũng có lần được một canh bạc, đúng đêm làng Mùi rước thần. Thế rồi có đám đánh nhau loạn xạ, choáng cả đầu óc, để đến lúc y ngồi dậy thì lũ con bạc biến đâu mất. Đống tiền của y cũng mất dạng luôn!
Cứ cho là “con nó cướp của bố” đi, tự mắng mình là đồ “con sâu”, cũng vẫn không khuây được…
Nhưng rồi cũng biết chuyển bại thành thắng, y dang cánh tay phải lên, tự đánh vào mặt hai bạt tai, hả dạ vì như đánh người nào khác, tuy nhiên còn đau nhức rồi ngả sống lưng xuống giường, thế là ngủ thẳng!
AQ “hoàn hảo nhất” cũng luôn có thể có một chút ít khuyết điểm là một đám sẹo to tướng ngay trên đầu. Lần này là vật sở hữu của y, thế mà không được y cho là quý báu. Y kiêng tuyệt không nhắc tới chữ sẹo, và toàn bộ tiếng có âm gần tương tự với từ “sẹo”. Ai mà “phạm húy” là y nổi giận, y chửi, y đánh, nhưng phần lớn là đánh thua.. Có lần vì cái sẹo mà bị trêu chọc, bị đánh. Sau rồi AQ lại hớn hở ra về vẻ đắc thắng vì nhận thấy mình là người giỏi nhịn nhục số 1. Về mọi phương diện, y vẫn là nhất.
Trạng nguyên cũng chỉ là người “số 1” mà thôi! Thứ mày kể vào đâu!
Lại khoan khoái tới quán rượu. Sau khi ngà ngà mới hớn hở về Thổ Cốc, ngả một giấc đến sáng.
Lão Vương râu xồm là người trong làng, người ta vẫn hay gọi là Vương sẹo xồm, ấy thế mà trong ý tứ AQ, sẹo có chẳng có gì làm lạ cả, y chỉ tức cái bộ râu quai nón của lão. Một ngày xuân, lão đang ngồi bắt rận, AQ sấn đến cởi áo theo lão, cũng ngồi bắt rận. Xấu hổ ở đoạn y bắt được ít rận hơn lão, rận bắt được chỉ có vài chú choai choai không to bằng của lão, khi giết rận thì tiếng kêu nhỏ hơn tiếng của lão. Y tức tối đứng lên, chửi lão Vương. Thế là lần nó lại bị đánh. Đương lúc đó, thì có một “thằng Tây giả” từ đâu đi tới. Đó là con cả cụ cố họ Tiền với cái đuôi sam giả mà AQ ghét cay ghét đắng, thấy mặt là chửi thầm trong bụng:
Đến cái đuôi sam mà cũng giả nốt thì còn gì là nhân cách?
Xưa nay chỉ chửi thầm trong bụng. Đúng thời gian hiện nay, vì “chính khí” nổi giận, AQ đã thốt thành lời:
Thằng trọc! Đồ con lừa!
Khi hắn sấn sổ nhảy tới thì y chỉ đứa bé cạnh bên :
Tớ nói thằng kia cơ mà!
Đốp! Đốp! Đốp!
Vẫn chẳng tránh khỏi đòn roi! Sau đấy, AQ cho chuyện đã xong, cảm thấy trong người nhẹ nhõm lạ thường! Y lại chậm rãi đi tới quán rượu, có vẻ như đắc ý.
Trên đường, gặp cô tiểu chùa Tĩnh Tu, AQ đồ rằng:
Thì ra ngày hôm nay ông bước chân ra cửa là gặp ngay lấy mày. Thảo nào xúi quẩy như vậy!
Rồi y bước tới, cười gằn và trêu chọc cô tiểu đáng thương. Thấy có người thưởng thức trò chơi của tớ, AQ càng làm tới. Hình như tiếp theo đó bao điều xúi quẩy tiêu tan đi hết.
Hớn hở tựa hồ như bay bổng lên tít mãi trên mấy từng mây
4. AQ và những câu truyện với những người cùng khổ, tình yêu mà mưu sinh.
Qua chương II và chương III, ta hoàn toàn có thể thấy AQ tỏ ra khiếp nhược ra làm sao với những kẻ áp bức, bóc lột thì qua chương IV, V, VI của truyện, ta hoàn toàn có thể thấy AQ quay ra ăn hiếp kẻ yếu thế hơn mình ra làm sao. Cuối cùng cũng là một con người, do bị đày đọa đến đường cùng để phải đi đánh cắp, nhưng AQ vẫn vẫn đang còn cho mình một ước muốn nho nhỏ về tình yêu…
Sau khi véo má cô tiểu, AQ lần này thấy khang khác lạ thường. Cái gì đó nhờn nhờn còn dính trên tay của y, phải chăng vì gò má cô tiểu làm nó trơn lì, hay là dính tí dầu, tí mỡ từ đó? Ra là “đã là đàn ông thì phải có một người vợ”. Y không tài nào kiềm chế cái “nỗi lòng canh cánh” mà mơ màng, tâm hồn nhẹ nhàng, phơi phới. Về đề tài nam nữ, trước kia vẫn giữ nghiêm lắm! Thế mà giờ đây lại bị một cô tiểu ám hiệu! Cho nên đàn bà thật đáng ghét, đàn bà thật nguy hiểm.
Với bọn con gái mà AQ nhận định rằng “ra đường nhất định là đi ve trai”, chúng tuyệt nhiên chưa bao giờ cười với y, tuy nhiên y đã có ý chờ đón. Thế là càng thêm phần ghét cay ghét đắng đàn bà. Toàn một lũ đạo đức giả! Với những đấng nam nhi “trò chuyện cùng người đàn bà” thì y vu luôn cho là “có tằng tịu gì rồi”. Y trừng trị bằng một chiếc lườm dữ tợn, ở đoạn hẻo lánh thì quẳng cho vài hòn sỏi vào sống lưng.
Lần ấy ở lại làm công đến khuya tận nhà Cụ Cố họ Triệu, Vú Ngò, người ở gái duy nhất trong nhà sau khi việc làm đâu vào đấy, trẻo mấy ngồi trên chiếc ghế dài mà xì xằng dăm ba câu truyện đồng đôi với AQ. Đương lúc vú Ngò thao thao, AQ vẫn tiếp tục mơ màng “đàn bà!”. Bỗng y đứng lên rồi lại quỳ sụp xuống trước mặt mụ:
Chúng ta cùng nhau…Chúng ta…Nào!
Vú Ngò vốn là góa phụ, nay gặp cảnh bị trêu ghẹo, uất ức không chịu được, vừa chạy đi vừa khóc. Thế là AQ bị cậu Tú nhà này bổ cho mấy phát đòn tre rồi chửi. AQ bị câu chửi bằng tiếng quan thoại của cậu này ấn tượng thâm thúy, quên bẵng luôn cái ý nghĩ về “đàn bà”. Vú Ngò nghĩ đến chuyện tự tử để thủ tiết, làm trong nhà rối loạn cả lên. Đến tai Cụ Triệu, cầm đòn tre chạy tới AQ, y đâm đầu chạy thẳng. Từ đó AQ mất đến hơn cả tấm áo rách nát, cũng mất luôn việc ở trong nhà Cụ, rồi người trong làng chẳng ai thuê y thao tác nữa. Bà chủ quán rượu cũng chẳng bán chịu cho y nữa. Thế có mà chết đói, chết khát! Y suy tính sâu xa. Té ra là vì cái thằng cu Don gầy gò nó cướp mất việc. Mấy hôm sau gặp hắn, AQ tức tối gây chuyện. Thế là giằng co đánh nhau. Rút cục thì AQ bỏ cuộc trước rồi cả hai cùng lúc lùi ra xa, mất tăm trong đám người đứng xem.
Bốn ngóc ngách nhà cửa y ở, chẳng còn tồn tại gì mà đem đi cầm cự được nữa. Thân y có manh áo, nghĩ bụng bán cũng chẳng ai mua, có cho thì may ra người ta lấy. Y ước ao gì, đến y cũng không rõ! Chỉ biết y quyết chí đi tìm ăn. Kiếm ăn ngay tại vườn rau nhà chùa! Trớ trêu thay, lẻn vào được rồi lại chẳng thấy gì ăn ngay được, chỉ nhổ được mấy củ cải. Thế mà vẫn bị sư cụ phát hiện. Rồi một vở bi hài kịch trình làng, không biết nên khóc hay nên cười…
Gặm hết ba củ cải, AQ nhất quyết sẽ lên huyện.
Lên huyện, mãi đến Trung thu năm ấy, cả làng Mùi mới ngạc nhiên bảo nhau AQ đã về. Chẳng ai biết AQ đã đi đâu. Lần này còn có vè phát tài. Té ra y làm công cho Cụ Cử “nổi tiếng” trên huyện… Từ huyện, y mang biết bao cái hay cái lạ trở về, khiến bao người thích thú, trầm trồ, để sở hữ về để bán. Nào là câu truyện chặt đầu bọn cách mạng, nào là cái áo vải tây, cái quần lụa… Rồi thì người ta cũng biết y trên huyện từng cùng đồng bọn ăn trộm. Vai chính khiêng được đồ ra thì bị phát hiện, chuồn thẳng; vai phụ AQ bỏ huyện về tuột làng mùi. Thế là giải nghệ!
Ai ngờ chẳng qua chỉ là một thằng ăn trộm nữa thì quả thật không còn gì đáng sợ .
5. AQ làm cách mạng: “Cách mẹ cái mạng của chúng đi!”
Ba chương ở đầu cuối của truyện, Lỗ Tấn đã cho AQ đi làm việc cách mạng. Có nhiều ý kiến nhận định rằng AQ trước và sau khi làm cách mạng là hai nhân vật không thống nhất. Nhưng theo ý Lỗ Tấn: “Nếu như Trung Quốc không làm cách mạng, thì AQ cũng chẳng bao giờ làm cách mạng, nhưng nếu Trung Quốc làm cách mạng thì thế nào AQ cũng tiếp tục làm”.
Cụ Cử nói trên, vào hôm AQ bán cái ruột tượng cho cú Triệu Bạch Nhãn, đưa một chiếc thuyền đến bến trước nhà cụ Triệu, cũng đưa một nỗi lo âu rất là to lớn khiến cả làng nhốn nháo. Hóa ra là bọn Cách mạng sắp vào huyện, cụ Cử chạy về lánh nạn. Xưa nay AQ nhận định rằng làm cách mạng là làm giặc, cho nên vì thế là ghét cay ghét đắng. Ngờ đâu nay lại thấy mấy Cụ Gianh Giá khắp vùng cũng sợ, dân làng thì nôn nả. Y khoái chí:
Cách mạng cũng hay! Cách mẹ cái mạng lũ chúng nó đi!…
Tớ sẽ đón đầu hàng cách mạng.
Y nghĩ ngợi, rồi từ đâu mà tự nhận định rằng y đã là người của cách mạng, rồi tơ tưởng, chẳng trấn áp mà hô lên: “Làm giặc nào!”, khiến ai nấy sợ hãi vô cùng. Từ đó, đến hơn cả Cụ Cố họ Triệu còn dè chừng, gọi y là “bác” xưng là “bạn nghèo với nhau cả”. Ở đây, Lỗ Tấn đã lột tả được bộ mặt nhu nhược, hèn kém của quan lại thời bấy giờ, sẵn sàng hạ mình xuống để bảo toàn sự sống. AQ được thể hớn hở. Tưởng chừng như y đã tìm kiếm được cách báo thù lão Vương râu, rồi thằng cu Don, rồi lại nghĩ đến “đàn bà”. Y ngáy khò khò, đến hôm sau thì dậy muộn. Thế là chậm chân hơn cậu Tú và lão Tây giả, hai người vốn chả ưa nhau tí nào, nhưng cũng “cùng nhau đi làm việc cách mạng”, cách mất cái lư hương Tuyên Đức ở chùa Tĩnh Tu… !!? Ý là, do cách mạng chưa triệt để, nên bị quan lại bấy giờ tận dụng để trở thành công xuất sắc cụ cho chúng kiếm lời thêm từ chính nông dân.
Dần dần người làng Mùi “đem đuôi sam quấn lên đỉnh đầu ngày một thêm nhiều”( tức là quyết định hành động Theo phong cách mạng). Cũng coi như đấy làm một cuộc cải cách! AQ đi khắp phố, thấy chả thay đổi được gì, buồn chán mà phát cáu. AQ gặp cu Don, thấy nó cũng quấn đuôi sam giống mình, càng tức lộn ruột. Nhưng cũng chỉ lườm một chiếc rồi nhổ một bãi nước bọt! AQ vỡ lẽ rằng mình phải làm quen với bọn cách mạng cái đã. Thế là đến gặp lão Tây giả. Ai ngờ lão đang giảng giải rất hăng, đuổi cút AQ ra ngoài. Bao nhiêu tham vọng tiêu tan. Y lại sợ chuyện của tớ sẽ thành trò cười cho lão Vương, cu Don. Y lại uống rượu, lại mơ tưởng.
Bỗng một đêm định mệnh, y bị bắt lên huyện, đứng bên khẩu súng liên thanh, y mới tỉnh giấc. Vào đến trong ngục thấy mấy người cũng trở nên bắt. Một người nói là vì mắc mợ Cụ Cử nên bị bắt. Các bạn thấy đấy, quan lại tận dụng cách mạng để xử lý và xử lý việc riêng, ví như bắt tù những kẻ thiếu tô, thiếu nợ.
Ngày hôm sau ra xét xử, AQ vẫn còn đấy ra vẻ căm tức cái bọn không cho y ra làm cách mạng. Thế rồi một lão áo dài đưa cho một tờ giấy bắt ký vào. AQ không biết chữ, lần đầu cầm đến nghiên mực, cũng chỉ biết vẽ vào đấy một vòng tròn. Xong cái vòng tròn cũng siêu vẹo, méo mó. AQ thẹn, nhưng lại nghĩ chữa thẹn:
Con tớ ngày sau hẳn là vẽ được tròn trĩnh hơn tớ giờ đây!
Kết quả là AQ bị xử tử, mà nguyên do là để răn đe kẻ khác. Trên đường diễu phố ra pháp trường, người người đứng nhìn với những cặp mắt tưởng như muốn cấu xé thân hình y. Bấy giờ y mới ngộ ra lẽ nào mình bị đem đi chặt đầu. Hồn siêu phách rụng, xong vẫn nghĩ:
Trước sau cũng luôn có thể có một lần phải bêu phố khiến cho mọi người trông thấy như vậy!
Hai chục năm tiếp theo sẽ có được…” (nguyên văn là hai chục năm tiếp theo lại sở hữu một tay hảo hán).
Y không nói nên lời được…
Thế là bị xử bắn! Người dân làng Mùi nhận định rằng vì bị xử bắn, AQ đích thị không phải là một kẻ lương thiện…
6. Những điều rút ra.
Trên đấy là tóm tắt về những rõ ràng kể như khá quan trọng về nhân vật AQ. Chúng ta hoàn toàn có thể thấy từ AQ những tính cách tiêu biểu vượt trội, hết ảo tưởng về gốc gác lại tự cho mình là bố thiên hạ; bị người ta đánh thì không biết đường mà phản kháng, tại chỉ biết tức tối mà mắng chửi mình, đánh chính mình để lại ảo tưởng là tôi vừa mới được bắt nạt một đứa khác. Không dám phản kháng trước tầng lớp thống trị, lại coi những người dân cùng cảnh ngộ như mình là quân địch, ỷ mình khỏe, ăn hiếp những người dân yếu thế hơn như cu Don, cô tiểu,…; tự biến nhược điểm của tớ thành khuyết điểm. Và đặc biệt quan trọng nhất là cái tính chóng quên.
Những người như vậy, họ không đủ can đảm nhìn thẳng vào thực sự mà lại che giấu, lừa dối, tạo ra một con phố thoát kỳ diệu và tự huyễn hoặc mình đấy là con phố thắng lợi. Trên con phố ấy, con người càng tỏ ra khiếp nhược, tự mãn. Nhưng càng tự mãn, họ lại càng cảm thấy mình càng vinh quang. Phép thắng lợi tinh thần làm cho con người tiêu dùng nó không sở hữu và nhận thức được vị thế của tớ, không nhìn thấu được nguyên nhân thất bại, con phố sáng suốt để tăng trưởng. Dần dần làm cho con người tê liệt, không hề sức mà phản kháng.
Người dân làng Mùi, cũng là tiêu biểu vượt trội cho cái quốc dân tính: hùa theo đám đông. Ta hoàn toàn có thể thấy bao nhiêu rõ ràng tinh xảo được Lỗ Tấn đưa vào về số lần người dân làng Mùi kính nể AQ rồi lại bớt phần kính nể, rồi lại khinh y ra mặt, chỉ vì chuyện này chuyện nọ có liên quan tới tầng lớp thống trị, trấn áp tinh thần của nhân dân một cách tuyệt đối.
Cụ Cử, cụ Triệu, là những nhân vật được sử dụng quá nhiều trong những truyện ngắn của Lỗ Tấn, tiêu biểu vượt trội cho bọn sâu mọt đục khoét của nhân dân. Cụ Cử mất ngủ vì không thể bắt ông lãnh “tìm ra tang vật”. Cụ Triệu gọi AQ là “bác” khi y tuyên bố Theo phong cách mạng, nhưng tiếp theo đó gặp AQ, cụ cũng chẳng để ý đến nữa…
8. Phép thắng lợi tinh thần, nên hay là không?
Những lúc bế tắc, có một vài phương pháp để động viên bản thân là rất tốt. Nhưng rồi đổ thừa hay vẫn tự ảo tưởng, phủ nhận cái khuyết điểm của tớ, bảo thủ đến mức đáng thương sẽ làm bạn ngày càng lún sâu vào những điều nhỏ nhặt mà bạn tưởng như đã gỡ nó được ra. Tốt hơn hết là phân tích đúng sai khách quan nhất hoàn toàn có thể, hoàn thiện từ từ để tốt lên. Đó mới là “trong năm tới sẽ trở thành một tay hảo hán”…
9. Tạm kết.
Thông qua nhân vật AQ, Lỗ Tấn đã chỉ đích danh vấn đề cần khắc phục để cách mạng đi đến thắng lợi hầu hết là khắc phục cái “phép thắng lợi tinh thần”. Có thế, người lao động- nòng cốt của cách mạng- mới nhìn được vào sự thực, dù nó có tàn nhẫn đến đâu, mà tôi luyện ý chí, bản lĩnh.
AQ Chính truyện đã được dịch và phổ cập rộng tự do ở nhiều nước như Nga, Anh, Pháp từ rất mất thời hạn rồi. Thiết nghĩ toàn bộ chúng ta tránh việc bỏ lỡ nó, hay bất kì một siêu phẩm nào của một nhà văn vĩ đại, tầm cỡ toàn thế giới như Lỗ Tấn.
Dù cho bạn có là ai, người quan tâm đến lịch sử hay là không, lịch sử quốc tế hay lịch sử dân tộc bản địa,… thì với AQ Chính truyện, cũng nên tìm đọc. Tác phẩm nằm trong tuyển tập Truyện ngắn Lỗ Tấn do tác giả Trương Chính dịch.
Chia Sẻ Link Cập nhật Aq chính truyện là gì miễn phí
Bạn vừa tìm hiểu thêm Post Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Review Aq chính truyện là gì tiên tiến và phát triển nhất và Chia Sẻ Link Cập nhật Aq chính truyện là gì miễn phí.
Thảo Luận vướng mắc về Aq chính truyện là gì
Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Aq chính truyện là gì vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha
#chính #truyện #là #gì